Đề xuất này rất tốt nhưng liệu Phó Như Hối có thích không lại là một câu hỏi. Sở Dung nhìn đồng hồ, họ đã ra ngoài được vài tiếng, vừa lúc trôi qua bữa trưa. Phó Như Hối không ăn trưa ở nhà, có lẽ nên mang tới công ty cho anh? Dù anh có muốn hay không, hỏi trước vẫn hơn. Sở Dung lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Phó Như Hối, hỏi anh đã ăn cơm trưa chưa. Phó Như Hối: [Ăn rồi. ] Sở Dung: [Ồ, vậy thì thôi. ] Phó Như Hỗi: [Thôi cái gì?]

Sở Dung: [Ở bên ngoài gói chút đồ ăn, vốn bảo nếu anh chưa ăn thì đưa qua cho anh. |

Phó Như Hối: [Chưa, tới đây đi. Biết địa chỉ chưa? Có cần đón không?]

Sở Dung: [Cuối cùng anh đã ăn chưa?

Phó Như Hỗối: [Chưa ăn, tính nửa tiếng nữa bảo Khổng Táp gọi đồ ăn, sợ em lo lắng nên lừa em. ]

Nhìn thấy dòng chữ này Sở Dung mím chặt môi, cái gì gọi là "Sợ em lo lắng" chứ? Chỉ là một bữa cơm mà thôi, có nhất thiết phải vậy không? Cô không hê lo lắng tí nào được không. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Sở Dung vẫn xấu hổ đỏ mặt.

"Vậy anh gửi địa chỉ, bây giờ tôi sẽ qua cùng Niên Niên và Tiểu Ngư." Sở Dung chờ Phó Như Hối gửi định vị tới, cách tiệm đồ nướng rất xa, may mắn bây giờ không phải giờ cao điểm, có lẽ trên đường cũng không tắc lắm nếu không chờ đến khi họ đưa cơm tới, e rằng Phó Như Hối đã đói đến ngất xu. "Đi đường cẩn thận, Phó Như Hối lại gửi đến một tin nhắn. Sở Dung gọi nhân viên cửa hàng tới đóng gói lại giúp mình: "Dạ tôi đã hiểu rồi, nhân viên giao hàng của cô đang trên đường đi rồi, lát nữa sẽ tới.

Lúc đi tới là Lý Chí Triệu lái xe, Sở Dung gửi tin nhắn cho Lý Chí Triệu, bảo anh ta tới đón người, ai ngờ Lý Chí Triệu gọi điện thoại lại cho cô, thở dài nói rằng đang kẹt xe ở cầu Đăng Lăng, tạm thời không tới được, nguyên nhân do thời tiết không tốt, câu đã xảy ra tai nạn giao thông.

Thời tiết xấu ư?

Sở Dung không biết gì vì đang trong phòng riêng nhưng khi bước ra ngoài mới thấy trời đã mưa to.

Buổi sáng vẫn còn trời quang mây tạnh, chỉ trong thời gian ăn đồ nướng mà lại mưa rào xối xả. Chẳng trách Phó Như Hối lại đặc biệt nhắc cô đi đường cẩn thận đấy, kỳ thật thời tiết hôm nay rất dễ xảy ra tai nạn giao thông.

Không biết Lý Chí Triệu còn phải chậm trễ trên đường bao lâu đây, vốn đã cách xa công ty Phó Như Hối, lại còn phải chờ Lý Chí Triệu lâu như vậy, đồ nướng đưa tới cho Phó Như Hối cũng có thể dùng làm bữa tối luôn rồi.

Đường đó có nhiều taxi. Sở Dung vẫy một chiếc xe trống, đưa địa chỉ và hỏi mất bao lâu để đến.

Nhìn qua bác tài, là một ông chú rất hiên lành, tính cách cũng rất cởi mở, nghe được câu hỏi của Sở Dung thì trực tiếp vung cánh tay to lớn lên, nói: "Yên tâm đi, đúng bốn mươi phút sẽ đưa các cháu tới."

Bốn mươi phút không quá lâu. Sở Dung ước chừng thời gian cũng gân bằng thời gian mà ban đầu Phó Như Hối dự định ăn cơm, cô đặt đồ ăn nhẹ xuống, nói: "Cảm ơn bác tài nhé, trời mưa khó lái xe, bác cẩn thận chút ạ."

Tài xế cười: "Không sao, tôi quen đường lắm, nhắm mắt cũng lái được tới. Cháu đưa con trai đi gặp chông à? Mùi đồ nướng này thật hấp dẫn." Lân đầu tiên nghe ai đó gọi Phó Như Hối là chồng, Sở Dung lúng túng đáp: “Vâng, đúng vậy.

", chồng cháu thật giỏi, Nguyên Đường là nơi tuyệt vời, không có công ty nào sánh được, Bác tài thật lòng khen ngợi, ánh mắt hâm mộ, tấm tắc nói: "Ngày mai con trai của tôi tốt nghiệp, cũng sẽ đến Nguyên Đường phỏng vấn đấy, không biết có đỗ hay không." Những lời này làm Sở Dung cảm thấy tự hào vê Phó Như Hối; dù còn trẻ nhưng anh đã đạt được nhiều thành tựu. Đừng lo, con trai bác sẽ thành công thôi.

Ai cũng thích được nghe những lời khen tốt đẹp, tài xế mỉm cười: "Vậy phải mượn lời chúc phúc của cháu rồi! Cô gái, trông cháu trẻ như vậy mà đã có hai con rồi. Hai đứa trẻ này thật đẹp trai, giống với cháu lắm, mẹ con ba người các cháu đó, tưởng chừng như tạc ra từ cùng một khuôn, liếc mắt một cái là nhận ral"

1.19171 sec| 2405.031 kb